Khi tuổi thơ không còn được chạm vào thiên nhiên

“Một tuổi thơ không có thiên nhiên giống như một cái cây không còn rễ.”

Nhiều người chỉ nhận ra một điều khi đã trưởng thành: tuổi thơ được sống gần thiên nhiên là một may mắn lớn. Được chạy chân trần trên đất, nghịch nước mưa, leo cây, thả diều, hít mùi đất sau cơn mưa, lắng nghe tiếng chim buổi sáng… Những trải nghiệm tưởng đơn giản ấy tạo nên một nền tảng vững chắc cho sức khỏe tinh thần của trẻ.

Thiên nhiên có khả năng chữa lành rất đặc biệt. Chúng ta không cần nói gì, chỉ cần có mặt. Một buổi sáng ngồi dưới tán cây, một buổi chiều ngắm hoàng hôn, hay một đêm lắng nghe tiếng côn trùng… những khoảnh khắc ấy đủ để tâm trí lắng lại, đủ để trái tim tìm về nhịp bình yên vốn có.

Ở các thành phố lớn, trẻ em lớn lên giữa những bức tường bê tông, tiếng ồn và nhịp sống vội vã. Chúng sống trong những căn hộ vuông vức, ít khi nhìn thấy bầu trời đầy sao. Bàn chân không chạm đất, tay không chạm cây, mắt hiếm khi thấy ánh sáng của một buổi bình minh.

Những đứa trẻ ấy có thể giỏi công nghệ, lanh lợi trong giao tiếp, nhưng đang đánh mất dần khả năng kết nối với chính mình và với sự sống xung quanh. Một số trẻ trở nên cáu kỉnh, mất tập trung, khó ngủ. Không phải lúc nào nguyên nhân cũng đến từ những vấn đề nghiêm trọng. Đôi khi, đơn giản là vì chúng thiếu thiên nhiên.

Chúng ta không thể biến thành phố thành cánh đồng, nhưng có thể tạo ra những khoảng thiên nhiên nhỏ trong đời sống. Cuối tuần, đưa con ra ngoại ô hoặc một công viên gần nhà. Để con chơi với đất, cỏ, nước, sỏi thay vì ngồi trước màn hình. Để con đi chân trần trên cỏ. Cùng con trồng một chậu cây, chăm vài nhành hoa, dù chỉ trên ban công hẹp.

Thỉnh thoảng, tắt hết thiết bị, cùng con ngồi yên và nhìn mây trời. Những điều này tưởng như nhỏ bé, nhưng chính là cách để trẻ cảm nhận mình thuộc về một thế giới rộng lớn hơn những bức tường.

Trẻ em cần thiên nhiên không kém gì dinh dưỡng và giấc ngủ. Đó không chỉ là ký ức đẹp mà còn là nền tảng cho sự cân bằng và sức khỏe tinh thần. Khi có cơ hội chạm vào cây cỏ, đất đá, bầu trời, trẻ học cách lắng lại, quan sát và kết nối. Đó là những kỹ năng quan trọng nhất để một con người có thể đi qua những biến động của đời sống mà không đánh mất chính mình.

Chúng ta, những người lớn, đang dần quên mùi đất, tiếng gió và cảm giác được thiên nhiên ôm lấy trong yên lặng. Đừng để điều đó cũng xảy ra với con. Hãy để con có một tuổi thơ còn chạm được vào gốc rễ. Bởi khi lớn lên, mỗi lúc bão giông, điều nâng đỡ con không phải là những bài học hay lời khuyên, mà là ký ức rằng mình từng thuộc về một nơi bình yên như thế.

Lên đầu trang