Có bao giờ bạn thử ghi lại những câu nặng lời với con chưa?

Tôi muốn kể với bạn tâm sự của một người mẹ.

Chị nói, một lần tình cờ nghe lại đoạn ghi âm trong điện thoại, chị nhận ra giọng mình đang quát con:
“Con làm gì cũng chậm! Mẹ nói bao nhiêu lần rồi? Sao con không nghe lời?”

Chị lặng người và bất ngờ về chính mình. Nghe lại giọng mình, chị thấy sao mình căng thẳng quá. 

Tôi khuyên chị chị lấy một cuốn sổ, thử viết ra tất cả những câu đã nói với con trong ngày. Chỉ sau ba ngày, cuốn sổ gần kín. 

Phần lớn là trách móc, giục giã, mắng mỏ, so sánh. Những câu chị vẫn nghĩ là “nhắc cho con tốt hơn” lại hóa ra nặng nề đến thế.

Nhiều cha mẹ nghĩ mắng con là vì thương. Nhưng chưa đủ, còn là vì những tổn thương và bực bội trong chính cha mẹ nữa.

Khi lặp đi lặp lại, những câu nói mang năng lượng xấu như vậy chỉ khiến con thêm xa cách. Chúng cũng là dấu hiệu cho thấy cha mẹ đang quá mệt mỏi và căng thẳng.

Nếu một ngày bạn thử ghi lại những gì mình nói với con, có thể bạn sẽ nhận ra: 

  • Mình đang căng thẳng
  • Mình đang quá tải
  • Mình cũng cần được yêu thương 
  • Mình cần được nghỉ ngơi
  • Mình cần bình an hơn

Khi cha mẹ biết tự chăm sóc chính mình, chấp nhận cả những điều chưa hoàn hảo, ta sẽ nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng hơn.

Con cái lớn lên về mặt tâm lý từ cách cha mẹ đối xử với chúng mỗi ngày: bằng yêu thương hay trách móc, bằng sự bình tĩnh hay căng thẳng.

Và có lẽ, sự thay đổi bắt đầu từ một việc rất nhỏ: Ngồi xuống! Lặng lẽ nhìn lại chính mình.

Lên đầu trang